Nên hay không nên nói khi “quan hệ”?

(ND) Nên hay không nên nói khi “quan hệ”?
Sẽ nhạt nhẽo khi vào cuộc mà hai bên cứ… lầm lũi việc ai nấy làm nhưng vì sao những cuộc yêu “tịnh khẩu” vẫn có đất sống? Trước hết sự im lặng có thể xuất phát từ quan điểm: tình dục là việc của hành động, nói năng không cần thiết, thậm chí vô duyên hay gây xao nhãng. Ngộ nhận này cũng tương tự cách nghĩ chỉ có thính giác và xúc giác là át chủ bài trong tình dục. Thật ra ba giác quan còn lại, đứng đầu là thính giác, vẫn âm thầm đóng góp theo cách của nó. Có một cách thử “trọng dụng” thính giác đơn giản là tắt hết đèn đóm, trong không gian “nhà ngói như nhà tranh” chắc chắn những kẻ bị át vía sẽ có lời giới thiệu đặc sắc về mình.
Không nói không phải không cần nói mà có khi vì ngại nói hoặc… không biết nói gì. Không kể ông hay bà, không phải ai cũng có khiếu hay đủ vốn từ để nói về chăn gối một cách dễ nghe. Trong văn nói ai cũng biết không khéo lựa lời rất dễ biến thanh thành tục, nhất là khi chúng đang gánh trách nhiệm làm đỏ da thắm thịt tình dục. Mở lời, vận văn đã khó nói chi đến hiệu quả. Nhiều nạn nhân sau vài lần vạ miệng làm… nhăn mặt của người chung chăn gối đành chọn kế dựa cột mà nghe. Theo lý thì đối tượng dễ rơi vào cảnh nói khó rồi khó nói thường là các bà các cô nhưng thực tế chính các ông mới là nạn nhân lực bất tòng tâm nhiều hơn. Nói không chỉ là gia vị mà còn là kênh chính chuyển tải những bức xúc, đề đạt, hiến kế, yêu cầu thậm chí hướng dẫn tình dục.